SG: Sự thương khó Đức Giê-su Ki-tô Chúa chúng ta theo thánh
Gio-an. Khi ấy Chúa Giê-su cùng các môn đệ sang bên kia suối Cé-ron, ở đấy có
một khu vườn, Người vào đó với các môn đệ. Giu-đa tên phản bội đã biết rõ nơi
ấy, vì Chúa Giê-su thường đưa các môn đệ tới đó hội họp. Vậy Giu-đa dẫn đội
binh và lính gác do các thượng tế và biệt phái cấp cho, chúng đến đấy mang theo
đèn đuốc và võ khí. Chúa Giê-su đã biết trước mọi việc sẽ xảy đến. Người tiến
ra và hỏi chúng rằng: CGS: Các ngươi tìm ai? SG: Chúng thưa rằng: CĐ: Tìm Giê-su
Na-za-reth. SG: Người bảo chúng rằng: CGS: Chính là Ta đây. SG: Giu-đa, tên phản bội
cũng đứng đấy với chúng. Người vừa nói: Chính là Ta đây, thì chúng lùi lại và
ngã xuống đất. Người lại hỏi chúng một lần nữa rằng: CGS: Các ngươi tìm ai? SG:
Chúng thưa rằng: CĐ: Tìm Giê-su Na-za-reth. SG: Người liền đáp lại rằng: CGS: Ta đã
bảo các ngươi rằng: Chính là Ta đây. Vậy nếu các ngươi tìm Ta, thì hãy để những
người này đi. SG: Như thế là trọn lời đã nói: trong những kẻ Cha đã ủy cho Con,
Con không làm mất người nào. Bấy giờ Si-mon Phê-rô sẵn thanh gươm liền rút ra
đánh tên đầy tớ vị Thượng tế, và chém đứt một bên tai phải. Đầy tớ ấy tên là
Man-cô. Nhưng Chúa Giê-su bảo Phê-rô rằng: CGS: Hãy xỏ gươm vào vỏ Ta không muốn
chén Cha Ta đã ban cho Ta sao? SG: Bấy giờ đội binh, viên quan chức và lính gác của
người Do Thái bắt trói Người. Và trước hết điệu Người đến nhà An-na, vì ông này
là nhạc phụ ông Cai-pha, làm Thượng tế năm ấy. Chính Cai-pha đã giúp ý kiến này
cho người Do Thái: Một người chết cho cả dân được nhờ. Nhưng Si-mon Phê-rô và môn
đệ khác vẫn theo Chúa Giê-su, môn đệ này quen biết vị Thượng tế nên cùng với
Chúa Giê-su vào trong sân vị Thượng tế, còn Phê-rô thì ở lại gần cửa. Môn đệ
khác vì quen biết vị Thượng tế nên ra nói với đứa giữ cửa, và dẫn Phê-rô vào.
Đứa tớ gái giữ cửa liền bảo Phê-rô rằng: TN: Chính ông, ông có phải là môn đệ người
này không? SG: Phê-rô đáp rằng: TN: Không phải đâu. SG: Bọn đầy tớ và lính gác đã nhóm một
đống lửa, họ đứng đấy mà sưởi, vì trời lạnh. Phê-rô cũng ở đấy sưởi với họ. Vị
Thượng tế hỏi Chúa Giê-su về các môn đệ và giáo lý của Người. Người đáp lại
rằng: CGS: Tôi đã giảng công khai cho mọi người, Tôi đã luôn luôn giảng trong các
hội quán và đền thờ, nơi mọi người Do Thái họp nhau. Tôi không nói gì bí mật cả
sao lại hỏi tôi? Hãy hỏi những kẻ nghe tôi nói, họ biết tôi nói những gì. SG: Nghe
nói thế, một tên lính gác đứng ở đó vả Người một cái, nói rằng: TN: Ngươi dám trả
lời vị Thượng tế như vậy sao? SG: Người liền đáp lại rằng: CGS: Nếu tôi nói sai thì hãy
tỏ ra sai ở chỗ nào, nếu tôi nói phải, thì sao lại đánh tôi? SG: Bấy giờ An-na để Người
bị trói mà dẫn tới Thượng tế Cai-pha. Phê-rô vẫn ở đấy sưởi. Có người hỏi
Phê-rô rằng: TN: Cả ông nữa có phải ông cũng là môn đệ Giê-su? SG: Phê-rô chối rằng: TN: Không phải đâu. SG: Một tên đầy tớ vị Thượng tế, có họ với người đầy tớ bị Phê-rô
chém đứt tai, bảo Phê-rô rằng: TN: Tôi đã chẳng thấy ông ở trong vườn với ông ấy
sao? SG: Một lần nữa Phê-rô lại chối, và tức thì gà liền gáy. Bấy giờ họ điệu Người
từ nhà Cai-pha đến công đường. Trời đã sáng, người Do Thái không vào công đường
vì sợ nhơ bẩn, và không thể ăn mừng lễ Vượt Qua được. Vậy Phi-la-tô phải ra
ngoài đón họ và hỏi rằng: TN: Các ngươi tố cáo người này về tội chi? Chúng đáp lại
rằng: CĐ: Nếu nó chẳng phải là tên gian phi, thì chúng tôi chẳng nộp cho Ngài. SG: Phi-la-tô bảo chúng rằng: TN: Các ngươi hãy đem đi mà xử theo hiến pháp của các
ngươi. SG: Dân Do Thái đáp lại rằng: CĐ: Chúng tôi không có phép lên án xử tử ai. SG: Như thế là ứng nghiệm lời Chúa Giê-su đã nói, Người sẽ phải chết cách nào.
Phi-la-tô liền vào trong công đường, gọi Chúa Giê-su và hỏi Người rằng: TN: Ông có
phải là Vua dân Do Thái không? SG: Chúa Giê-su đáp rằng: CGS: Tự ý quan nói điều ấy hay
là quan đã nghe ai nói về tôi. SG: Phi-la-tô trả lời rằng: TN: Tôi có phải là người Do
Thái đâu. Nhưng người trong nước ông và các vị Thượng tế đã nộp ông cho tôi,
ông đã làm chi? SG: Chúa Giê-su đáp rằng: CGS: Nước tôi chẳng thuộc về thế gian này, giá
như Nước Tôi thuộc về thế gian này, thì quân đội của tôi đã chiến đấu để tôi
thoát khỏi tay người Do Thái. Nhưng không, Nước Tôi không thuộc về thế gian
này. SG: Bấy giờ Phi-la-tô hỏi Người rằng: TN: Ông là Vua sao? SG: Chúa Giê-su đáp lại
rằng: CGS: Phải, Tôi là Vua, vì thế Tôi đã sinh ra, và đã xuống thế gian là để làm
chứng cho sự thật, ai hâm mộ sự thật thì nghe Tôi. SG: Phi-la-tô lại hỏi rằng: TN: Sự
thật là chi? SG: Nói thế rồi, Phi-la-tô lại ra bảo dân Do Thái rằng: TN: Ta không thấy
người này có điều gì đáng lên án, nhưng trong dịp lễ Vượt Qua, vẫn có lệ tha
một người. Vậy các ngươi có muốn ta tha Vua dân Do Thái cho các ngươi không? SG: Bấy giờ chúng kêu lên rằng: TN: Không, nhưng xin tha Ba-ra-ba. SG: Ba-ra-ba là một tên
trộm cướp. Phi-la-tô lại truyền điệu Chúa Giê-su đến và cho hành hạ Người. Bọn
lính bện một vòng gai đặt trên đầu Người, và khoác cho Người một áo đỏ. Chúng
đến gần Người nói rằng: CĐ: Tâu Vua Do Thái. SG: Rồi chúng vả mặt Người. Phi-la-tô trở
lại và bảo dân rằng: TN: Các ngươi hãy coi, ta dẫn người này ra ngoài để các ngươi
biết: ta không thấy nơi người này một lý do nào để lên án. SG: Vậy Chúa Giê-su đi
ra đầu còn đội vòng gai và mình còn khoác áo đỏ. Phi-la-tô bảo rằng: TN: Này là
người. SG: Các Thượng tế và lính gác thấy Người liền kêu lên rằng: CĐ: Hãy đóng đinh
vào thập giá, hãy đóng đinh vào thập giá. SG: Phi-la-tô bảo chúng rằng: TN: Các ngươi
đem đi mà đóng đinh. Còn ta, ta không thấy người này có tội gì mà lên án. SG: Dân
Do Thái trả lời rằng: CĐ: Chúng tôi có luật, và cứ theo luật ấy thì nó phải chết,
vì nó đã tự xưng là Con Thiên Chúa. SG: Nghe vậy, Phi-la-tô càng thêm sợ hãi. Ông
lại vào công đường hỏi Chúa Giê-su rằng: TN: Quê ông ở đâu? SG: Nhưng Chúa Giê-su không
đáp lại lời nào. Bấy giờ Phi-la-tô bảo Người rằng: TN: Ông không trả lời cho tôi
hay sao? Ông không biết tôi có quyền tha, và cũng có quyền đóng đinh ông trên
thập giá. SG: Chúa Giê-su đáp rằng: CGS: Nếu từ trên chẳng ban cho ông, thì ông chẳng có
quyền gì đối với Tôi, vì thế kẻ nộp Tôi cho ông thì nặng tội hơn ông. SG: Từ đó
Phi-la-tô tìm cách để tha Chúa Giê-su, nhưng dân Do Thái lại kêu lên rằng: CĐ: Nếu
ông tha nó thì ông không phải là kẻ nghĩa thiết của Hoàng đế. Ai tự xưng là
vua, tức là kẻ thù của vua. SG: Nghe lời ấy, Phi-la-tô truyền đưa Chúa Giê-su ra
ngoài, ông ngồi trên toà cao gọi là Li-thos-tro-tos, tiếng Do Thái gọi là Gab-ba-ta.
Hôm đó là ngày áp lễ Vượt Qua, vào khoảng mười hai giờ trưa, Phi-la-tô bảo dân
Do Thái rằng: TN: Đây là vua các ngươi. SG: Chúng đáp lại rằng: CĐ: Đem đi, đem đi, đóng
đinh nó vào thập giá. SG: Phi-la-tô trả lời rằng: TN: Giết vua các người sao? SG: Các
Thượng tế đáp lại rằng: CĐ: Chúng tôi chỉ có một hoàng đế là Cê-sa-rê. SG: Rồi
Phi-la-tô trao Người cho chúng đem đi đóng đinh. Chúng điệu Người đi. Người
phải vác lấy thập giá tiến về một nơi gọi là Núi Sọ, tiếng Do Thái gọi là
Gol-go-tha. Ở đó, chúng đóng đinh Người trên thập giá cùng với hai người khác,
mỗi người một bên, Chúa Giê-su ở giữa. Phi-la-tô thảo một bản án, và truyền
đóng trên thập giá, bản án ấy ghi rằng: Giê-su Na-za-reth, Vua dân Do Thái. Có
nhiều người Do Thái đọc bản án ấy, vì nơi Chúa Giê-su bị đóng đinh ở gần thành,
bản án ấy lại được viết bằng tiếng Hy-bá, tiếng La-tinh, và tiếng Hy-lạp. Vậy
các Thượng tế Do Thái đến thưa Phi-la-tô rằng: CĐ: Xin đừng viết: Vua dân Do Thái,
nhưng nên viết: người này đã xưng mình là Vua Do Thái. SG: Phi-la-tô đáp lại rằng: TN: Điều ta đã viết là viết. SG: Đóng đinh Chúa Giê-su rồi chúng lấy áo Người chia làm
bốn phần, mỗi người một phần. Chúng lấy cả áo lót nhưng áo lót không có đường
may, và là tấm nguyên từ trên xuống dưới. Chúng liền bảo nhau rằng: CĐ: Đừng xé ra,
nhưng đem rút thăm xem ai được. SG: Như thế là trọn lời Kinh Thánh rằng:
"Chúng đã chia nhau áo và rút thăm áo lót." Và quân lính đã làm như
vậy. Đứng gần thập giá Chúa Giê-su, thì có Mẹ Người, bà Ma-ri-a Clê-ô-pha là
chị em với Mẹ Người, và Ma-ri-a Ma-đa-lê-na. Thấy Mẹ Người, và bên cạnh có môn
đệ Người yêu, Chúa Giê-su thưa Mẹ rằng: CGS: Thưa bà, này là con bà. SG: Rồi Người bảo
môn đệ rằng: CGS: Đây là Mẹ con. SG: Và từ lúc đó, môn đệ đưa Mẹ Người về nhà mình. Chúa
Giê-su biết từ nay mọi sự đã hoàn tất, và để trọn lời Sách Thánh Người nói
rằng: CGS: Ta khát. SG: Ở đấy có một bình đầy giấm. Người ta liền lấy miếng bọt bể thấm
giấm chua, rồi buộc vào mũi đòng mà đưa lên cho Người. Nếm một chút giấm đoạn
Chúa Giê-su nói rằng: CGS: Mọi sự đã hoàn tất. SG: Rồi Người gục đầu xuống tắt thở. Là
ngày áp lễ và không muốn để xác trên thập giá ngày Sa-bát, vì là ngày đại lễ
người Do Thái xin Phi-la-tô cho đánh dập ống chân những người bị tử hình, và
tháo xác xuống. Bọn lính liền đến đánh dập ống chân người thứ nhất, rồi người
thứ hai, cả hai bị đóng đinh với Người. Đến gần Chúa Giê-su thấy Người đã chết
chúng không đánh dập ống chân Người nữa, nhưng có một tên lính lấy ngọn mác mà
đâm vào cạnh sườn, tức thì nước và máu chảy ra. Kẻ đã xem thấy việc này đã làm
chứng, và chứng của người thì thật, và người ấy biết rằng mình đã nói thật để
anh em cùng tin. Mọi việc đó xảy ra để trọn lời Kinh Thánh rằng: Người ta chẳng
đánh dập cái xương nào của Người, và lời này rằng: chúng nhìn xem Người chúng
đã đâm. Kế đó, Giu-se A-ri-ma-thi-a, một môn đệ của Chúa Giê-su nhưng là môn đệ
trong bóng tối vì sợ người Do Thái, đến xin Phi-la-tô cho tháo xác Chúa Giê-su
xuống. Phi-la-tô cho phép, ông liền đến và cất xác Người. Ni-cô-đê-mô cũng đến,
ông này trước kia đã đến gặp Chúa Giê-su ban đêm. Ông mang một bình trộn dầu và
thuốc thơm độ trăm cân. Họ hạ xác Chúa Giê-su xuống, xức thuốc thơm và liệm
trong khăn theo cách thức người Do Thái thường làm. Ở chỗ Chúa Giê-su bị đóng
đinh có một thửa vườn, và trong vườn ấy có một ngôi mộ còn mới, chưa chôn cất
người nào. Vì là ngày dọn lễ của người Do Thái, và vì ngôi mộ ấy rất gần, nên
họ an táng Người ở đó.
****
Bài Thương Khó Đức Giê-su Ki-tô theo Thánh Gioan (Passio - Thứ Sáu Tuần Thánh)
